Lâu, rất lấu rồi không viết, tự nhiên hôm nay hứng thú viết vì nghĩ rằng, khi hứng thú thì viết cũng hay.

Hôm nay nhận được 1 đường link, dẫn tới một bài viết kể về 1 cô gái chia tay người yêu rồi gặp 1 anh chàng đáng ghét ở cty. Mọi thứ diễn ra như như phim Hàn Quốc rồi cuối cùng cái truyện ngắn ấy cũng để 1 kết thúc mở… Để tác giả đỡ phải nghĩ nhiều, để người đọc phải tự suy nghĩ. Riêng mình không nghĩ nhiều lắm vì không hiểu ý người gửi muốn mình nghĩ gì qua câu truyện đó!
Tối, đọc 1 câu truyện về cuộc sống của 1 đôi vợ chồng. Người kể là 1 người vợ “cá tính” và mạnh mẽ, tuy không phải là 1 nàng dâu ngoan nhưng kết chuyện, cô ấy vẫn thể hiện được bản tính của mình: ƯƠNG BƯỚNG. Rõ ràng như vậy còn tốt hơn là 1 cái kết mở! (http://dantri.com.vn/c130/s130-532114/anh-khong-con-yeu-em.htm).

Trong lúc này, tôi muốn tâm sự suy nghĩ thực sự của mình. 1 quan điểm, 1 góc nhìn và cũng là 1 suy nghĩ như tôi vẫn luôn nghĩ.

Một nửa của mình.

Đối với nhiều người, tình yêu dễ dàng vậy? Đến với nhau, trải qua những quãng thời gian mặn nồng, che chở, quan tâm, chăm sóc nhau nhưng rồi lại chia tay cũng nhanh như khi tình yêu tới… Và rồi lại bắt đầu một cuộc tình mới cũng y như vậy.

Và rồi nhiều người, yêu nhau sâu đậm, thời gian rất lâu… Nhưng thời gian cũng chính là kẻ thù. Nó làm cho 2 người không còn giữ được ngọn lửa ban đầu, nó làm cho 2 người trở nên chán ngán nhau… Và rồi chia tay. Nhưng chia tay lúc này, liệu có ai còn luyến tiếc thời gian đã qua? Có lẽ có, bởi vì có nhiều người sau 1 cuộc tình như vậy trở lên giống như con chim ngã cành – sợ hãi không dám thử bay nữa!

Có ai trên đời này hoàn hảo? Khẳng định là có, đấy là những người mới được yêu. Lúc đó mọi điều tốt đều trở thành hơn tất cả mọi người khác, và mọi khiếm khuyết đều bị lu mờ trước những mặt tốt… Nhưng rồi thời gian càng lâu, mọi thứ càng trở lên “bình thường”. Và tới 1 thời điểm nào đó, nó thành “tầm thường”. Mà có khi lại thành “xấu xa” nữa.

Cứ như vậy, các cuộc tình mà tôi thấy xung quanh mình cứ như những cái vòng hút. Gần 1 ai đó thì hút người đó vào, quay mòng mòng. Khi quay lâu rồi lại ném văng người đó ra người, để lại những cái đầu choáng váng, vẫn không hiểu tại sao, không hiều thật rõ “tại vì ai”…

Tôi hay thường trêu đùa những anh chị, những người bạn đã lập gia đình xung quanh mình những câu như “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hoặc “Nồi nào vung đấy” để ám chỉ rẳng: Đúng là chỉ có chị mới chịu được anh hay anh mới chịu được chị.

Ngẫm lại chuyện yêu, bạn phải yêu bao lần mới tìm được ngưu, mã, vung của mình? Nếu nhiều, bạn thành 1 người đa tình, hoặc lăng nhăng. Ít quá, bạn chưa đủ trải nghiệm, chưa tìm kĩ! Nhưng thế nào là ít, thế nào là nhiều?

Rút cục, tôi đang đi vào cái vòng luẩn quẩn. Haiz, dừng ở đây thôi, vô đề lâu quá mà vẫn chưa nói được điều cần nói, hẹn lần sau nếu có dịp vậy….